TÔI TÌM LẠI CHÍNH TÔI


Còn giờ thì sao? Tôi của những ngày tươi vui, nhiệt huyết ở đâu? Hay chỉ là tôi của những sầu muộn? Cố vùng mình lên, gồng gánh bản thân để trở nên thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ để trưởng thành. Trưởng thành, trưởng thành, trưởng thành… Trưởng thành khiến trái tim tôi già cỗi…

Có những ngày tự nhiên thấy mệt mỏi đến thế! Chả muốn làm gì cả, cũng chả buồn inbox nói chuyện với một ai. Cứ lủi thủi, cô đơn một mình như thế. Cơ thể nặng trĩu, mệt mỏi rã rời. Cảm giác, chỉ cần ai đó khẽ chạm vào, cơ thể sẽ như bọt biển mà tan ra.
Có những ngày tự nhiên thấy mệt mỏi đến thế! Chỉ thèm khát có một bờ vai ở bên cạnh, cho bản thân thoải mái dựa vào. Yên lặng, chỉ yên lặng và ngồi như thế. Không hỏi, không trả lời, cũng không khóc lóc gì cả. Đôi khi, có những nỗi buồn chẳng cần lí do…
Có những ngày tự nhiên thấy mệt mỏi đến thế! Chỉ muốn ném hết những công việc chất chồng vào một chỗ, chỉ muốn đi đâu đó thật xa. Chỉ muốn đứng ở một nơi thật cao nào đấy để hét thật lớn. Để gió mang đi những muộn phiền, xóa đi hết những u uất kìm nén trong tâm.
Có những ngày, trái tim khát thèm hạnh phúc đến thế! Nhìn dòng người tấp nập trong giờ tan tầm, trái tim lại thổn thức. Người ta đi làm về, sẽ lại có những phút giây quây quần bên mâm cơm gia đình. Còn mình, chỉ một mình, và lủi thủi một mình. Đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Sinh viên xa nhà, có lẽ là cô đơn…
Có những ngày, mệt mỏi đến nghẹn ngào về tất cả mọi thứ xung quanh. Về công việc, về những mối quan hệ không cất thành tên, và về những con người vừa lạ cũng vừa quen, không sâu sắc, nhưng đủ làm bản thân đau lòng.
Có những ngày, giữa ánh đèn của thành phố, tôi đi tìm khoảng tối của riêng tôi. Tôi một mình, trống trải và bơ vơ. Hà Nội sáng quá, ánh đèn rực rỡ quá. Nơi đâu cho tôi bình yên?
Tôi khát thèm tôi của những tháng ngày của tuổi trẻ. Tôi khát thèm tôi của những năm tháng học sinh. Tôi khát thèm tôi của những ngày xưa cũ…
Đó là những ngày vui vẻ, tươi sáng và có lẽ là hạnh phúc nhất. Bên cạnh tôi có gia đình, có bạn bè, thầy cô. Có những tháng ngày sống trong hoài bão, sống trong rong chơi. Những tháng ngày cắp sách tới trường cùng bè bạn. Trái tim chưa trao cho ai, chưa tổn thương, chưa bị chắp vá nhiều. Đó là những ngày tôi thoải mái khóc trong vòng tay bố mẹ, là những ngày tôi biết bản thân mình yếu đuối ra sao.
Còn giờ thì sao? Tôi của những ngày tươi vui, nhiệt huyết ở đâu? Hay chỉ là tôi của những sầu muộn? Cố vùng mình lên, gồng gánh bản thân để trở nên thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ để trưởng thành. Trưởng thành, trưởng thành, trưởng thành… Trưởng thành khiến trái tim tôi già cỗi…
 Thời gian như con tàu tốc hành cứ thế chạy mãi, chạy mãi mà chẳng chờ đợi một ai, chờ đợi bất cứ điều gì. Cho dù bạn cố gắng gào thét van xin nó dừng lại một phút giây thôi, một phút giây của những điều đáng trân trọng…
#QUOCBAO

Nhận xét

  1. Tối rảnh háng, mát chim qua blog chơi tý nha!!!...Lâu ko thấy bác qua xaolone kakaka :)

    Trả lờiXóa
  2. Cô đơn quá hoá cụ non có bạn gái là hết e ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cứ yêu đời đi e, cuộc sống này còn nhiều thứ thú vị để khám phá lắm, nếu buồn chán quá thì đi du lịch đâu đó giải khuây

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

6 Website cung cấp hình ảnh Stock miễn phí bạn nên dùng trong năm 2019

Thủ thuật tối ưu blogspot tăng tốc độ tải trang

Các Thế Bấm Khác Nhau Của Một Hợp Âm Guitar